Chủ Nhật, 3 tháng 8, 2014
Thứ Bảy, 25 tháng 5, 2013
Trung Quốc "vươn vòi" ra thế giới
Với dự trữ ngân sách khổng lồ, Trung Quốc
đang mạnh tay đầu tư ra nước ngoài, từ những vùng đặc biệt nghèo khó
của châu Á, châu Phi và Mỹ Latin - nơi từng cảm thấy bị phương Tây “bỏ rơi” - cho đến những nước Âu, Bắc Mỹ, lợi dụng
cuộc khủng hoảng tài chính-kinh tế gần đây. Tuy nhiên, nhiều nước không
còn sẵn sàng trải rộng thảm đỏ cho người Trung Quốc do một số vấn đề phát sinh.
“Xâm chiếm” nước nghèo
Lời cam kết
không chính trị hóa các khoản trợ cấp và đầu tư bằng cách thêm vào
những điều kiện rối rắm như cải thiện nhân quyền, dân chủ giống các
nước phương Tây của Trung Quốc đã làm hài lòng nhiều chính phủ. Từ
giữa năm 2003 đến 2008, đầu tư trực tiếp ra nước ngoài của Trung Quốc
tăng đột biến từ 75 triệu USD lên 5,5 tỷ USD tại châu Á. Trung Quốc nay
là nhà đầu tư số một ở những nước trải rộng từ Sudan
đến Campuchia. Từ năm 2005, các công ty Trung Quốc đã đầu tư gần 480 tỷ USD
trên toàn thế giới, ¾ trong số đó đổ vào các nước đang phát triển. Bắc Kinh
cũng đã vượt qua Ngân hàng Thế giới (WB) trở thành nhà cho vay lớn nhất hành
tinh. Để đổi lại tài nguyên thiên nhiên cần cho cổ máy kinh tế, Bắc
Kinh tiến hành một chiến dịch qui mô để lấy lòng nước ngoài bằng
cách cấp ngân sách cho họ xây sân vận động, bệnh viện và các tòa
nhà chính phủ. Bộ Ngoại giao Đông Timor được xây
dựng nhờ sự hào phóng của người Trung Quốc, trong khi tòa nhà quốc hội
dát cẩm thạch của Guinea-Bissau
là một món quà của Bắc Kinh.
Trong cuốn “Quân
đội thầm lặng của Trung Quốc”, các nhà báo Tây Ban Nha Juan Pablo Cardenal và
Heriberto Araujo đã nêu ra mặt trái của “sự thần kỳ Trung Quốc” là nghèo đói,
tham nhũng và bóc lột, các doanh nhân Trung Quốc hiếm khi cắn rứt vì lương tâm
hoặc hậu quả. Các nhà báo đã bí mật đi tới nhiều nơi nghèo nàn và lạc hậu nhất
thế giới, ở châu Phi, châu Á và Nam Mỹ. Ở đó, các nhà báo phát hiện ra cách
thức các công ty Trung Quốc - được hỗ trợ bởi các ngân hàng quốc doanh với
những nguồn lực không giới hạn – vơ vét dầu, khoáng sản, kim loại quý và gỗ để làm
nhiên liệu cho sự thần kỳ kinh tế ở quê nhà, bỏ lại sau lưng những quốc gia đã
bị chảy máu tài nguyên. Thủ thuật thông thường của Trung Quốc là đề nghị đổi
tài nguyên lấy cơ sở hạ tầng, mà thực chất chỉ là một vài đường cao tốc, sân
bóng đá quốc gia tuyệt đẹp để làm cảnh hay là những ngôi nhà thông minh dành cho
các tầng lớp trên, trong lúc phần lớn người dân của các nước đó nghèo vẫn hoàn
nghèo. Dưới chân dãy Himalaya, thông qua một thỏa thuận với chính quyền
Myanmar, các ông chủ người Trung Quốc giật sập núi để khai thác ngọc bích cho
ngành kinh doanh đồ trang sức. Cảnh tượng nơi đó thật kinh hoàng, cả trăm ngàn
thanh niên suốt ngày đêm vùi đầu vào đất đá, mạo hiểm thân thể và sinh mạng
trong lở đất và lũ lụt, để đổi lấy tiền công rẻ mạt, mà số tiền còm cõi đó cũng
bị bóc lột lần nữa bằng thuốc phiện, heroin do chính các ông chủ Trung Quốc
cung cấp. Nhưng khủng khiếp hơn trong dài hạn là ngọc bích đi thẳng sang Trung
Quốc, không có nhà máy chế biến, không có ngành công nghiệp địa phương nào phát
triển được từ nguồn của cải tự nhiên này. Và khi khai thác hết ngọc bích, các
doanh nghiệp Trung Quốc sẽ bỏ đi, chỉ để lại hố sâu trên mặt đất và những cuộc
sống đã bị hủy hoại. Điều tương tự cũng đang xảy ra với rừng của Myanmar,
nơi gỗ bị khai thác triệt để, làm sàn gỗ ở các nhà máy tại Bắc Kinh và Thượng
Hải, bán sang phần còn lại của thế giới, thu về giá trị gia tăng bao la.
Dù có thể
tiền bạc của Bắc Kinh không đi cùng chính trị, vẫn có những xung đột
về kinh tế. Những con đường, hầm mỏ và các loại hạ tầng khác hầu
hết được xây dựng bằng “đội quân” nhân công xuất khẩu Trung Quốc, làm
giảm lợi ích tài chính ròng ở những nước chủ nhà. Các công ty Trung
Quốc đầu tư ra nước ngoài cũng có thói quen mang theo gần như mọi
thứ, từ gói mì chống thấm nước đến giấy vệ sinh màu hồng của Trung
Quốc. Không chỉ có người Trung Quốc trực tiếp lao động ở các dự án,
mà người nhà của họ cũng góp phần. Trong vòng một vài năm, người
nhà của các công nhân sẽ sang và dựng lên những hàng quán bán các
loại hàng hóa Trung Quốc rẻ tiền, đe dọa sự sống còn của các doanh
nghiệp địa phương. Những nhân công địa phương làm việc cho các dự án
do Trung Quốc cấp ngân sách phàn nàn rằng giới chủ không để ý đến
luật lao động địa phương về mức lương tối thiểu hay bảo vệ công đoàn.
Trong vòng 3 năm qua, nhiều cuộc bạo động chống người Trung Quốc đã
nổi lên khắp nơi từ Solomon Islands, Zambia đến Tonga và Lesotho. Căng
thảng cũng đang sôi sủi ở Ấn Độ, nơi Trung Quốc có một số dự án hạ
tầng lớn. Ngay cả những quan chức cấp cao cũng lên tiếng. Tại Việt
Nam, kế hoạch trị giá 140 triệu USD giao Trung Quốc khai thác bauxite
bị chỉ trích bởi chính anh hùng cách mạng, Đại tướng Võ Nguyên
Giáp, vì ông cho rằng nó sẽ “ảnh hưởng nghiêm trọng đến môi trường
tự nhiên và xã hội”.
Ăn cắp công nghệ của nước giàu
Theo một cuộc thăm dò ý kiến của FBI và bộ Thương
Mại Hoa Kỳ, các công ty lớn của Hoa Kỳ cho biết Trung Quốc chính là mối đe doạ
rò rĩ thông tin kỹ thuật lớn nhất (chiếm hơn 20%) so với tất cả các khu vực
khác trên thế giới. Một báo cáo lên chính phủ Hoa Kỳ gần đây của công ty quốc
phòng và hàng không vũ trụ Northrop Grumman mô tả gián điệp kinh tế Trung Quốc
như một “đe dọa lớn nhất cho công nghệ của Hoa Kỳ”. Trong các báo cáo về gián điệp
kinh tế hàng năm gửi lên Quốc hội của Cơ quan Phản gián Hoa Kỳ (NCIX), Trung
Quốc và Nga luôn nằm trong danh sách những những nước tiến hành các vụ gián
điệp kinh tế nhắm đến Hoa Kỳ nhiều nhất. “Trung Quốc và Nga nằm trong số những
nước gây hấn nhất và tiến hành nhiều vụ tấn công gián điệp kinh tế nhất, như từ
khi Cơ quan phản giá (CI) lần đầu tiên theo dõi có hệ thống các nỗ lực thu thập
thông tin gián điệp kinh tế vào năm 1997”, báo cáo của NCIX năm 2006 viết.
Tháng 1-2010, nhà khổng lồ internet Google làm cả
thế giới xôn xao khi công bố có nhiều vụ tấn công vào hệ thống dữ liệu của họ,
xuất phát từ Trung Quốc, với mục tiêu ăn cắp những tài sản trí tuệ và các tài
khoản email. Phát hiện này dẫn đến việc Google quyết định ngưng việc lọc dữ
liệu tìm kiếm trên web theo yêu cầu của chính phủ Trung Quốc và chuyển hướng
người dùng ở nước này sang một trang web không bị lọc ở Hồng Công. Tháng
2-2010, các chuyên gia vi tính của Cục An ninh Nội địa Hoa Kỳ (NSA) cho rằng
các vụ tấn công nhắm vào Google nhiều khả năng xuất phát từ 2 trường đại học ở
Trung Quốc, là trường Shanghai Jiao Tong University và Lanxiang Vocational
School.
Tháng 12-2007, tờ The Times của Anh đưa tin chính
phủ xứ sương mù công khai cáo buộc Trung Quốc thực hiện những vụ tấn công gián
điệp được nhà nước hỗ trợ vào các lĩnh vực quan trọng của nền kinh tế nước Anh,
bao gồm hệ thống máy vi tính của các ngân hàng và công ty tài chính lớn. Trong
một động thái chưa từng có, Tổng giám đốc Cơ quan Phản gián Anh MI5 Jonathan
Evans đã gửi thư cho 300 CEO và Giám đốc an ninh của các ngân hàng, các công ty
kế toán và công ty luật trong nước để cảnh báo về những cuộc tấn công bằng
internet xuất phát từ “các tổ chức nhà nước Trung Quốc”. Đó là lần đầu tiên
Chính phủ Anh trực tiếp cáo buộc Trung Quốc liên quan đến các vụ tấn công gián
điệp trên không gian ảo.
Năm 2009, một chuyên gia thuộc Cơ quan Phản gián
Đức, Walter Opfermann cảnh báo Đức đang bị tấn công ngày một nhiều từ các chiến
dịch gián điệp được nhà nước Trung Quốc hỗ trợ, gây thiệt hại hàng chục tỷ EUR
mỗi năm. Opfermann cho biết Trung Quốc dùng rất nhiều cách thức để tiến hành
tấn công gián điệp, từ những cách “truyền thống” như thuê điệp viên nằm vùng,
nghe lén điện thoại, ăn cắp laptop, đến những cách thức hiện đại qua internet
như dùng các phần mềm trojan và email. Mục tiêu của các vụ tấn công không chỉ
là thông tin về công nghệ, mà bao gồm cả các kỹ thuật quản lý và chiến lược thị
trường.
Dù cho đến nay chính phủ Trung Quốc một mực phủ
nhận các cáo buộc họ liên quan đến các vụ gián điệp kinh tế, nhiều nhà sản xuất
trên thế giới vẫn có cảm giác như nạn ăn cắp tài sản trí tuệ đã trở thành một
thứ văn hoá được bảo trợ bởi chính nhà cầm quyền Bắc Kinh, hay ít ra là chính
những cán bộ cao cấp trong chính quyền vì lợi ích cá nhân. Những người quan tâm
đến công nghệ xe hơi của Trung Quốc đều không lạ với những vụ thưa kiện của hầu
hết tất cả các nhà sản xuất xe hơi trên thế giới, cáo buộc nước này ăn cắp mẫu
mã và thậm chí những thông số kỷ thuật. Chẳng hạn, có lần hãng GM hợp tác với
Daewoo để mở một xưởng lắp ráp xe hơi ở Hàn Quốc. Chi nhánh này có hùn vốn với
hãng Cherry của Trung Quốc. Điều bất ngờ là hãng Cherry cho ra lò mẫu xe QQ
giống gần như đúc với mẫu xe SPARK mà GM-Daewoo định sẽ tung vào thị trường Trung
Quốc, chỉ có điều Cherry hoàn thành xe QQ trước SPARK đến mấy tháng. Vụ kiện
này cuối cùng được phía TQ yêu cầu thương lượng ngoài toà cho nên không ai biết
họ phải đền cho GM bao nhiêu cả. Cho đến nay tất cả những vụ kiện khác của
Fiat, Audi, Mercedes, Toyota, Honda và Volkswagen đều không đi đến đâu hoặc bị
xử thua trên đất Trung Quốc.
Lập “tiền đồn” ở phương Tây
Cuộc khủng hoảng
tài chính hiện đang diễn ra ở phương Tây đã mở ra cơ hội lớn cho các doanh
nghiệp của Trung Quốc. Trung Quốc đã chinh phục hành tinh và bây giờ họ bước
vào giai đoạn thứ hai: thâm nhập dần dần vào các thị trường phương Tây. Trong 5
năm qua, các nhà đầu tư Trung Quốc đã mua lại khoảng 20 lâu đài ở vùng rượu
vang Bordeaux, Pháp. Các công ty may
mặc Trung Quốc đã đặt cơ sở ở Tuscany
để khai thác uy tín của thương hiệu quốc gia “Made in Italy”.
Các tay triệu phú Trung Quốc đang săn tìm bất động sản cao cấp ở London
và New York. Và những khuôn mặt
phương Đông đã trở nên nổi bật trong các bức ảnh đám đông chen lấn mua hàng sale
Giáng sinh trong các cửa hàng cao cấp của London.
Một công ty thuộc sở hữu nhà nước Trung Quốc hiện đang điều hành cảng Piraeus
ở Hy Lạp theo một hợp đồng thuê 35 năm. Ở Đức, Trung Quốc trở thành nhà đầu tư
nước ngoài lớn nhất, đẩy Hoa Kỳ rớt khỏi vị trí hàng đầu. Một quỹ nhà nước
Trung Quốc đã mua hơn 8% Thames Water, và một tập đoàn quốc doanh của Trung
Quốc cũng đang cố chen chân vào ngành công nghiệp năng lượng hạt nhân của Anh… Công ty hỗ trợ các doanh nghiệp
Trung Quốc A Capital vừa công bố kết quả cuộc khảo sát cho thấy châu Âu là điểm
đến hàng đầu của Trung Quốc thông qua các hoạt động mua bán và sáp nhập
(M&A). Theo đó, trong năm 2012, các hoạt động M&A của Trung Quốc ở châu
Âu tăng 21% lên 12,6 tỷ USD, chiếm 33% tổng đầu tư ước tính 37,8 tỷ USD trong
lĩnh vực này. Các đối tác Trung Quốc tiến hành thâu tóm những lĩnh vực mà họ
cảm thấy có lợi nhất song chủ yếu tập trung vào lĩnh vực công nghiệp và cơ sở
hạ tầng thiết yếu.
Mới đây nhất, một thương vụ của Trung Quốc tại Grímsstaðir
(Iceland) đã khiến cả thế giới phải chú ý, sau khi người Iceland phản đối
thương vụ vì nghi ngờ Trung Quốc muốn lập “tiền đồn” quân sự trên đất của một
thành viên NATO. Thương vụ là dự án mở một "khu du lịch" của nhà đầu
tư bất động sản Hoàng Nộ Ba (vốn là cựu viên chức thuộc Bộ Tuyên truyền Trung Quốc).
Là vùng đất "khỉ ho cò gáy", nơi quanh năm thời tiết khắc nghiệt đến
mức dân địa phương chịu không nổi, nơi mà Ngoại trưởng Iceland Ôssur
Skarphéðinsson nói rằng nó đìu hiu đến mức "bạn gần như nghe được tiếng ma
quỷ nhảy múa trên tuyết". Nhưng Grímsstaðir lại được họ Hoàng
"chấm" làm địa điểm mở khách sạn và sân golf. Thoạt đầu, sự có mặt
lần đầu tiên của Hoàng Nộ Ba tại Iceland năm 2010 chưa gây chú ý. Trong chuyến
tham quan đó, Hoàng Nộ Ba không đề cập đến làm ăn mà chỉ tỏ ra quan tâm đến…
thi ca, khi tuyên bố sẽ tặng một triệu USD để thành lập Quỹ văn hóa
Iceland-Trung Quốc. Không đầy 1 năm sau, Hoàng Nộ Ba lại xuất hiện, lần này,
đột ngột đến Grímsstaðir, đề nghị mua khu đất của ông cụ chăn cừu Bragi
Benediktsson 75 tuổi với giá 7 triệu USD! Cùng lúc, Công ty Trung Khôn của
Hoàng Nộ Ba bắt đầu đệ trình Chính phủ Iceland giấy phép đầu tư khu
"resort" trên tổng diện tích 25.899 ha, với nguồn vốn hỗ trợ khoảng
800 triệu USD từ Ngân hàng phát triển Trung Quốc. Điều đáng nghi ngờ nhất là
Hoàng Nộ Ba không chỉ xây "sân golf" mà còn có kế hoạch dựng đường
băng máy bay! Liệu có thể đây sẽ là tiền đồn của quân đội Trung Quốc? Một căn
cứ "mini", một trạm nghe lén, một đồn bí mật quan sát mọi hoạt động
của vùng Bắc Cực, đặt ngay trên đất của một thành viên NATO? Năm 2012, trước
nhiều chỉ trích và nghi kị, Chính phủ Iceland quyết định bác bỏ dự án (Hoàng Nộ
Ba vẫn chưa bỏ cuộc, khi đang tiếp tục vận động xin giấy phép thuê dài hạn).
Một số nhà quan sát tin rằng dự án ở Iceland là nỗ
lực của Trung Quốc nhằm xây dựng một tiền đồn giúp họ tiến về Bắc Cực, nơi
chiếm tới 30% trữ lượng khí thế giới chưa được khai thác, cùng 13% dầu hỏa;
chưa kể nhiều loại khoáng chất như than, uranium, vàng, đồng, đất hiếm, đá quý…
Giới quan sát ghi nhận những nỗ lực của Trung Quốc trong các năm qua nhằm “mua
chuộc” các thành viên của Hội đồng Bắc Cực (AC) để có thể trở quan sát viên
thường trực của tổ chức này trong cuộc bỏ phiếu vào ngày 15-5 tới. Từ lâu Trung
Quốc đã “thèm muốn” tư cách này, để có thể danh chính ngôn thuận khai thác các
quyền lợi kinh tế và địa chính trị từ Bắc Cực.
Hòn Rồng
Trung Quốc đầu độc loài người
Trung Quốc đang đầu độc chính giống nòi
của họ và cả nhân loại thông qua việc sản xuất và buôn bán những sản phẩm độc
hại, từ đồ chơi trẻ em đến thực phẩm và cả các loại thuốc/nguyên liệu làm thuốc.
Hủy hoại mầm non
“Trẻ em hôm nay - thế giới ngày mai”, câu nói này
khẳng định tầm quan trọng của trẻ em đối với tương lai của nhân loại. Tuy
nhiên, tương lai đó đang bị người Trung Quốc ngấm ngầm “hạ độc” bằng vô số hóa
chất độc hại ẩn giấu trong những loại đồ chơi vừa đẹp vừa rẻ, nhưng tổn hại sức
khỏe. Vào cuối năm 2012, hầu hết các ông bố bà mẹ Việt Nam đều phát hoảng khi
báo chí đưa tin cơ quan quản lý ở Singapore đã kiểm tra, phát hiện chất
phthalate độc hại trong sản phẩm đồ chơi thú nhún dành cho trẻ em có xuất xứ từ
Trung Quốc. Đây cũng là món đồ chơi rất phổ biến tại Việt Nam, đặc biệt ở các
đô thị lớn. Sau khi phát hiện sự việc, Singapore đã cho thu hồi loại đồ chơi có
chứa chất độc hại này. Các cơ quan quản lý của Việt Nam sau đó cũng đem mẫu thú
nhún xuất xứ Trung Quốc bán trên thị trường TPHCM và Hà Nội để đưa đi kiểm
nghiệm. Kết quả cho thấy các mẫu thú nhún này đều bị nhiễm chất phthalate cao,
trong đó một số mẫu chứa chất phthalate cao gấp 5-9 lần so với tiêu chuẩn thế
giới. Phthalate là một hóa chất rất độc hại, có thể gây ung thư và làm suy giảm
sự phát triển của bộ phận sinh dục của bé trai, về lâu dài dễ làm cho cơ quan
sinh sản nam giới bị teo lại...
Trước đó, vào dịp Tết Trung thu năm 2012, dư
luận xôn xao việc lồng đèn
nhựa Trung Quốc chứa chất gây ung thư. Viện Khoa học vật liệu ứng dụng và Viện Công nghệ hóa học Việt Nam đã
tiến hành kiểm nghiệm đối với 2 mẫu đèn lồng nhựa Trung Quốc đang bán trên thị
trường. Kết quả cho thấy muối cadimi (Cd) trong sơn phủ có hàm lượng cao gấp
123 lần mức cho phép trong Bộ tiêu chuẩn an toàn đồ chơi trẻ em do Bộ Khoa học
- công nghệ Việt Nam. Cd là 1 trong 3 kim loại (2 loại còn lại là chì và thủy
ngân) độc hại nhất với cơ thể người, có thể gây ung thư tuyến tiền liệt, ung
thư phổi, dị tật thai nhi... Theo giới chuyên môn cho biết, chỉ cần tiếp xúc,
cầm nắm đèn lồng là có thể bị thôi nhiễm Cd. Đèn lồng nhiễm Cd với hàm lượng
quá cao sẽ tích lũy nhiều trong thận và chỉ phát bệnh sau nhiều năm tiếp xúc.
Không chỉ đồ chơi, quần áo trẻ em xuất xứ từ Trung
Quốc cũng độc hại không kém. Năm 2009, thế giới bàng hoàng trước vụ quần áo và
đồ dùng cho trẻ em được sản xuất tại Quảng Đông, nơi được coi là trung tâm của
ngành công nghiệp sản xuất hàng xuất khẩu của Trung Quốc, chứa hóa chất
formaldehye độc hại. Có tới hơn 30% các đồ dùng dành cho trẻ được sản xuất ở
Quảng Đông là không an toàn, trong đó nhiều loại chứa quá nhiều hàm lượng
formadehyde hoặc những kim loai nặng gây ảnh hưởng đến sức khỏe như chì, cadmi
và crom.
Bào mòn sức khỏe
Nếu bạn không phải là trẻ em, bạn có “lọt lưới”
chất độc Trung Quốc? Không? Các loại chất kịch độc của người Trung Quốc vẫn
đang chực chờ xâm nhập vào cơ thể bạn bằng con đường cơ bản nhất: ăn uống.
Mới đây nhất, theo Nhật báo Thượng Hải ngày 18-5, chính
quyền thành phố Quảng Châu, tỉnh Quảng Đông, TQ cho biết gạo có chứa chất độc
hại cadmium (còn gọi là cadmi theo tiếng Việt) đang được bán tràn lan tại thành
phố này, 3 tháng sau khi tờ Nanfang Daily cho rằng khoảng 10.000 tấn gạo
cadmium được tuồn bán tại tỉnh Quảng Đông. Sau 3 tháng điều tra, cơ quan quản lý
thực phẩm và dược phẩm thành phố Quảng Châu xác nhận gần 50% gạo và sản phẩm
làm từ gạo trên thị trường có chứa chất độc gây ung thư. Tuy nhiên, chính quyền
Quảng Châu lại từ chối công bố tên công ty nào bán gạo nhiễm cadmi, cũng như
tổng số lượng gạo “bẩn” được phát hiện. Trung tâm Phòng chống và Kiểm soát dịch
bệnh tỉnh Quảng Đông cho biết gạo nhiễm cadmi có nguy cơ gây ung thư cho người
tiêu dùng, cadmi có thể ẩn náu trong cơ thể người đến 30 năm, gây ra bệnh
Itai-itai làm đau khớp và xương nghiêm trọng, dẫn đến mềm xương và bệnh thận.
Tin này lập tức khiến người dân Trung Quốc hoảng sợ và nổi giận, vì cơm là món
ăn chính của họ. Trước sự giận dữ của người dân, đến ngày 19-5, chính quyền
Quảng Châu đã công bố chính xác những nơi họ phát hiện gạo bị nhiễm cadmi.
Tin tức “gạo độc” được phơi bày không lâu sau khi
dư luận thế giới kinh hoàng trước việc các gian thương Trung Quốc dùng thịt
chuột cống để giả thịt cừu. Trong một diễn biến khác, trước thông tin gừng được
trồng và bảo quản bằng thuốc trừ sâu có độc tính cao aldicarb đang được đóng
gói và tung ra khắp thị trường Trung Quốc, đồng thời xuất khẩu sang nhiều nước
láng giềng đã khiến dư luận Việt Nam lo ngại. Bởi lẽ, loại gừng này cũng tràn
ngập tại các chợ ở Việt Nam. aldicarb là một loại thuốc trừ sâu carbamate có độ
độc cao mà Bộ NN-PTNT chỉ cho sử dụng trên bông, thuốc lá, đậu phộng, hoa hồng
và khoai lang và phải được kiểm soát nghiêm ngặt. Nếu người tiếp xúc với số
lượng cao có thể dẫn đến chóng mặt, mờ mắt, buồn nôn và hô hấp bị ảnh hưởng.
Chỉ cần 50 mg aldicarb là đủ để giết chết một người nặng 50kg. Trước đó, thế
giới từng rúng động với vụ sữa nhiễm melamine của Trung Quốc.
Từ đầu năm 2013 đến nay, Trung Quốc đã mở chiến
dịch ra quân truy quét tội phạm về thực phẩm và phá được 2.010 vụ, bắt giữ
3.576 người liên can. Nhà chức trách TQ đã giải tán 1.712 xí nghiệp, phân xưởng
và văn phòng làm việc trái phép, đồng thời triệt phá 325 mạng lưới tội phạm
liên khu vực liên quan đến an toàn thực phẩm. Ngoài ra, nhà chức trách TQ đã
giải quyết 382 vụ liên quan đến sản xuất và chế biến thịt bơm nước, thịt bò và
thịt cừu giả, thịt thối và sản phẩm thịt nhiễm độc.
Giả sử bạn là người cảnh giác cao và quyết tâm
không ăn thực phẩm Trung Quốc cho chắc? Bạn vẫn bị đầu độc! Vì từ nho Mỹ cho
đến cam Vinh, hàng Tây cho chí hàng ta, hàng nào cũng có thể là hàng Tàu đội
lốt cả. Trong trường hợp bạn có “siêu năng lực” để tránh mua nhầm hàng giả, bạn
vẫn có thể bị đầu độc chỉ đơn giản bằng việc ngồi trên một chiếc ghế sô pha,
hoặc nghe điện thoại. “Chỉ có người Trung Quốc mới có thể biến một ghế sô pha
bằng da thành một bồn tắm axít, một giường cũi trẻ em thành một vũ khí giết
người, và một miếng pin điện thoại di động thành một mảnh bom xuyên tim”, một tờ
báo đã viết như vậy.
Bệnh sẽ... chết luôn!
Và một khi bạn ngã bệnh vì những chất độc tích tụ
lâu ngày trong cơ thể hay vì bất cứ lý do nào khác, bạn có thể dễ dàng đi tới
cái chết nhanh hơn khi đi... chữa bệnh, bởi nhiều loại thuốc giả xuất xứ từ
Trung Quốc, và bởi nguyên liệu Đông dược (dùng để chế thuốc Nam, thuốc Bắc) có
thể đã bị người Trung Quốc “tẩm độc”.
Năm 2012, thế giới một phen kinh hoàng khi Hàn
Quốc phát hiện thuốc Trung Quốc bào chế từ thịt người. Trước đó, ngành công
nghiệp dược phẩm Trung Quốc đã bị tai tiếng vì vỏ thuốc con nhộng sản xuất từ
Trung Quốc chứa gelatin công nghiệp (tác nhân gây ung thư), và có tới 18% thuốc
giả chống lao, chống sốt rét ở các nước châu Phi có xuất xứ Trung Quốc.
Mới đây nhất, dân Việt Nam hoang mang cực độ khi
hay tin đông dược của làng Ninh Hiệp (Gia Lâm, Hà Nội) được nhập từ Trung Quốc.
Ninh Hiệp nổi tiếng từ nhiều đời nay như một trung tâm buôn bán và sơ chế đông
dược được liệt vào hàng lớn nhất, nhì cả nước. Theo báo Thanh niên, trước đây,
dược liệu dùng ở Ninh Hiệp được trồng và thu mua chủ yếu ở vùng chùa Hương,
chùa Thầy, Lào Cai, Yên Bái, Thái Nguyên… Còn bây giờ, hầu hết chúng được nhập
về từ Trung Quốc. Theo đó, hiện nay để tìm được những lô nguyên liệu làm thuốc
đông dược thuộc loại 1, loại 2 là rất khó. Thay vào đó, các loại cây dược liệu
nhập về từ TQ phần lớn là loại 3, loại 4. “Đó là những cây dược liệu non, chưa
sinh trưởng đủ ngày để đạt chất lượng nhưng đã cho thu hoạch. Vì vậy khi xuất
đi, bên kia họ đã tẩm ướp hương liệu để tránh bị phát hiện”, một chủ cơ sở chế
biến đông dược ở Ninh Hiệp cho hay. Vẫn theo chủ cơ sở này, trước khi xuất qua
biên giới, những hoạt chất quý trong dược liệu đã bị chiết xuất hết. Không
những thế, họ còn trà trộn lẫn những dược liệu giả, đặc biệt với những dược
liệu quý hiếm như nhân sâm, đông trùng hạ thảo…
Xin mượn một câu của báo Người đưa tin để kết bài:
“Chúng tôi xin hân hạnh cảnh báo bạn rằng từ nay trở đi, bất cứ khi nào bạn mua
cái gì từ Trung Quốc, bạn phải lường trước về điều xấu nhất”.
Vĩnh Đông
Thứ Hai, 4 tháng 3, 2013
Dời biển
2 giờ khuya, vợ chồng anh H.V.Đông (xã Cam An Nam,
Cam Lâm, Khánh Hòa) lục tục leo lên con “ngựa sắt” cà tàng, cùng lỉnh
kỉnh đồ nghề không thể thiếu gồm 2 chiếc đèn pin đeo trên đầu, 2 cây
cuốc có lưỡi “khủng” dài khoảng 35-40cm nặng chình chịch, và những chiếc
xô, rổ… để đi đào dời biển.
Bãi đào dời nằm cách nhà khoảng 20km, là một đìa nuôi tôm vừa thu hoạch, được “băng” (nhóm) đào dời của anh Đông mua lại với giá 3 triệu đồng.
Thông thường bãi đào dời là bãi tự nhiên nằm dọc bờ biển khi thủy triều rút xuống. Đào dời ở bãi biển không tốn tiền mua bãi, dời cũng được thu mua với giá cao hơn, nhưng năng suất rất thấp, thường chỉ khoảng 1kg/người/ngày. Trong khi đó, đào dời ở đìa rất “trúng”, có thể được 4-5kg/người/ngày.
Tuy nhiên, không phải lúc nào cũng có đìa tôm vừa thu hoạch, và không phải chủ đìa tôm nào cũng chịu bán bãi lại cho dân đào dời. Vì thế, bình quân 2-3 tháng băng của anh Đông mới mua được 1 bãi đìa. Tiền mua bãi được chia đều trên số thành viên băng, thường gồm 5-6 cặp vợ chồng.
Giá cả bãi đào tùy thuộc vào diện tích đìa và diện tích có thể đào được dời, cũng như mật độ dời. Thường một đìa tôm khi thu hoạch vẫn còn đến 80% diện tích ngập nước, đó là phần đất không thể đào dời. Ở phần đất còn lại cũng có chỗ không đào được do sỏi đá hoặc đất quá cứng.
12 giờ 30 phút trưa, tôi và một người bạn ra đến bãi đào dời của băng anh Đông, vừa đúng lúc mọi người nghỉ ngơi xong và chuẩn bị vào “ca chiều”. Dưới cái nắng như thiêu đốt, tôi theo chân mọi người đến bãi đào. Đó là một đìa tôm rộng chừng 1 sào (1.000m2), nước sâm sấp chiếm gần hết lòng đìa, phần đất không ngập nước hầu hết đã bị băm nát dưới những lát cuốc của dân đào dời. Anh Đông cho biết đó là ngày thứ 2 băng của anh “khai thác” bãi đìa này.
“Đào xong lấp đất lại, cách 1 ngày đào trở lại vẫn có dời. Nhưng dĩ nhiên không nhiều như lúc đầu” - anh Đông giải thích. Tôi hăm hở mượn 1 cây cuốc để đào thử. Cây cuốc thật nặng, lưỡi dày và dài phải gấp 3 lưỡi cuốc bình thường. “Như vậy đào mới đằm và sâu” - anh Bình, một người trong băng của anh Đông, nói. Việc đào dời rất tốn sức, phải cuốc thật mạnh để lưỡi cuốc “ăn đất” thật nhiều, sau đó nhanh chóng bật phần đất lên để dời không kịp rút xuống hang.
Vì vậy, việc đào đất thường được các ông chồng đảm nhiệm, trong khi các bà vợ có nhiệm vụ đi theo sau lượm dời. Bản thân tôi chỉ đào được chừng 5 nhát là thở hồng hộc, phải giao lại “vũ khí” cho anh Đông.
“Sáng giờ đào được khá không anh?” - tôi hỏi. “Cũng được, 2 vợ chồng anh được hơn 6kg” - anh Đông vừa quệt mồ hôi vừa trả lời. Những cặp khác, có cặp được tới 8kg, nhưng có cặp chỉ được 4kg. Dời biển là một loài động vật thân mềm tương tự giun đất, nhưng thân dẹt và có nhiều chân nhỏ li ti, chỉ sống dưới bùn đất ở những vùng nước mặn như các đìa tôm và bờ biển. Loài động vật này có giá trị dinh dưỡng rất cao, là thức ăn rất cần thiết cho tôm đẻ.
“Tôm đẻ ăn dời mới cho trứng sai và tỷ lệ nở con cao” - anh Đông nói. Thường thương lái sẽ đến tận bãi dời để thu mua, 1kg có giá chừng 150.000 đồng, nhưng dời đìa có giá thấp hơn 10.000 đồng vì sức sống kém hơn dời biển, và thương lái chỉ thu mua dời còn sống. Như vậy, buổi sáng hôm đó vợ chồng anh Đông cũng kiếm được ngót nghét 840.000 đồng.
“Nghe thì tưởng thu nhập bọn anh cao lắm, nhưng thật sự phải 2-3 tháng mới có đìa để đào được 1 lần, và 1 đìa chỉ đào được từ 2-3 ngày là hết” - anh Định, một người khác trong băng, nói. Ngoài ra còn phải tính cả chi phí xăng cộ và tiền ăn uống bồi dưỡng, vì việc đào dời rất mất sức. Bình thường, khi không có đìa, băng của anh Đông sẽ đào dời ở bờ biển. Việc đào dời ở bờ biển tùy thuộc vào con nước, nước rút mới có bãi để đào. Vì vậy, mỗi tháng chỉ đào được 15-20 lần và giờ giấc rất vô chừng, nước rút lúc nào đào lúc nấy, có lúc 4-5 giờ chiều, có lúc lại 2-3 giờ sáng. Có khi nước rút tầm 9 giờ tối, nên người đào dời phải đào nguyên đêm.
“Tại sao băng đào dời thường là các cặp vợ chồng?” - tôi hỏi. “Vì đào dời lên nếu không lượm nhanh chúng sẽ rút ngay xuống đất, đặc biệt đào dời thường làm ban đêm nên một người vừa đào vừa lượm là hầu như không thể” - anh Tuấn, một người đào dời trong băng, nói.
Nhờ nghề đào dời mà vài năm qua đời sống của những người nông dân như anh Đông ở xã Cam An Nam bớt chật vật. Trước đây, người nông dân phụ thuộc hoàn toàn vào cây mía, nhưng mỗi năm chỉ thu được 1 vụ, trong khi giá cả không ổn định.
Kể từ khi có nhà máy đường, việc sản xuất của các lò đường tự phát bị “dẹp” hẳn, người nông dân chỉ có thể bán mía cho nhà máy đường. Tuy nhiên, nhà máy đường thu mua mía dựa trên chữ đường, là một đơn vị những nông dân như anh Đông, anh Định hoàn toàn mù tịt, nhà máy “phán” mía của ai bao nhiêu chữ đường thì người đó cũng chỉ biết “ngậm mà nghe”.
Mía được nhà máy đánh giá chữ đường càng cao càng được giá và ngược lại. Năm nay, 2 sào mía nhà anh Đông chỉ bán được cho nhà máy 5 triệu đồng, tức vừa bằng tiền đầu tư mua giống và phân. “Nếu chỉ trông chờ vào cây mía chỉ có nước cạp đất mà ăn” - anh Đông nói.
Vì vậy, nghề đào dời dù chỉ là nghề phụ và mới xuất hiện, nhưng đang dần trở thành nguồn thu nhập chính của các cặp vợ chồng trẻ ở xã Cam An Nam. Tuy nhiên, theo lời anh Đông, tương lai của nghề này đang trở nên khó khăn, do ngày càng nhiều người đổ xô đi đào dời, tình trạng giành bãi, giành đìa diễn ra ngày một nhiều.
Và khi người đào dời nhiều, thương lái lại được nước ép giá. Những năm trước 1kg dời có thể bán được 180.000-200.000 đồng, nay chỉ còn 140.000-150.000 đồng. Ngoài ra, do ngành xuất khẩu tôm nước ta đang gặp khó khăn nên nhu cầu mua dời làm thức ăn cho tôm đẻ cũng giảm sút.
Anh Đông cho biết vào dịp giáp tết năm ngoái giá dời tăng vùn vụt lên trên 200.000 đồng/kg và thương lái giành giật nhau mua. Năm nay băng của anh Đông mua được bãi đìa vào ngày 25 tết, nhưng chỉ khai thác được 2 ngày là bỏ vì thương lái không lấy hàng nữa.
Bãi đào dời nằm cách nhà khoảng 20km, là một đìa nuôi tôm vừa thu hoạch, được “băng” (nhóm) đào dời của anh Đông mua lại với giá 3 triệu đồng.
Thông thường bãi đào dời là bãi tự nhiên nằm dọc bờ biển khi thủy triều rút xuống. Đào dời ở bãi biển không tốn tiền mua bãi, dời cũng được thu mua với giá cao hơn, nhưng năng suất rất thấp, thường chỉ khoảng 1kg/người/ngày. Trong khi đó, đào dời ở đìa rất “trúng”, có thể được 4-5kg/người/ngày.
Tuy nhiên, không phải lúc nào cũng có đìa tôm vừa thu hoạch, và không phải chủ đìa tôm nào cũng chịu bán bãi lại cho dân đào dời. Vì thế, bình quân 2-3 tháng băng của anh Đông mới mua được 1 bãi đìa. Tiền mua bãi được chia đều trên số thành viên băng, thường gồm 5-6 cặp vợ chồng.
Giá cả bãi đào tùy thuộc vào diện tích đìa và diện tích có thể đào được dời, cũng như mật độ dời. Thường một đìa tôm khi thu hoạch vẫn còn đến 80% diện tích ngập nước, đó là phần đất không thể đào dời. Ở phần đất còn lại cũng có chỗ không đào được do sỏi đá hoặc đất quá cứng.
12 giờ 30 phút trưa, tôi và một người bạn ra đến bãi đào dời của băng anh Đông, vừa đúng lúc mọi người nghỉ ngơi xong và chuẩn bị vào “ca chiều”. Dưới cái nắng như thiêu đốt, tôi theo chân mọi người đến bãi đào. Đó là một đìa tôm rộng chừng 1 sào (1.000m2), nước sâm sấp chiếm gần hết lòng đìa, phần đất không ngập nước hầu hết đã bị băm nát dưới những lát cuốc của dân đào dời. Anh Đông cho biết đó là ngày thứ 2 băng của anh “khai thác” bãi đìa này.
“Đào xong lấp đất lại, cách 1 ngày đào trở lại vẫn có dời. Nhưng dĩ nhiên không nhiều như lúc đầu” - anh Đông giải thích. Tôi hăm hở mượn 1 cây cuốc để đào thử. Cây cuốc thật nặng, lưỡi dày và dài phải gấp 3 lưỡi cuốc bình thường. “Như vậy đào mới đằm và sâu” - anh Bình, một người trong băng của anh Đông, nói. Việc đào dời rất tốn sức, phải cuốc thật mạnh để lưỡi cuốc “ăn đất” thật nhiều, sau đó nhanh chóng bật phần đất lên để dời không kịp rút xuống hang.
Vì vậy, việc đào đất thường được các ông chồng đảm nhiệm, trong khi các bà vợ có nhiệm vụ đi theo sau lượm dời. Bản thân tôi chỉ đào được chừng 5 nhát là thở hồng hộc, phải giao lại “vũ khí” cho anh Đông.
Một người đào, một người lượm. Ảnh: A.KHOA
|
“Sáng giờ đào được khá không anh?” - tôi hỏi. “Cũng được, 2 vợ chồng anh được hơn 6kg” - anh Đông vừa quệt mồ hôi vừa trả lời. Những cặp khác, có cặp được tới 8kg, nhưng có cặp chỉ được 4kg. Dời biển là một loài động vật thân mềm tương tự giun đất, nhưng thân dẹt và có nhiều chân nhỏ li ti, chỉ sống dưới bùn đất ở những vùng nước mặn như các đìa tôm và bờ biển. Loài động vật này có giá trị dinh dưỡng rất cao, là thức ăn rất cần thiết cho tôm đẻ.
“Tôm đẻ ăn dời mới cho trứng sai và tỷ lệ nở con cao” - anh Đông nói. Thường thương lái sẽ đến tận bãi dời để thu mua, 1kg có giá chừng 150.000 đồng, nhưng dời đìa có giá thấp hơn 10.000 đồng vì sức sống kém hơn dời biển, và thương lái chỉ thu mua dời còn sống. Như vậy, buổi sáng hôm đó vợ chồng anh Đông cũng kiếm được ngót nghét 840.000 đồng.
“Nghe thì tưởng thu nhập bọn anh cao lắm, nhưng thật sự phải 2-3 tháng mới có đìa để đào được 1 lần, và 1 đìa chỉ đào được từ 2-3 ngày là hết” - anh Định, một người khác trong băng, nói. Ngoài ra còn phải tính cả chi phí xăng cộ và tiền ăn uống bồi dưỡng, vì việc đào dời rất mất sức. Bình thường, khi không có đìa, băng của anh Đông sẽ đào dời ở bờ biển. Việc đào dời ở bờ biển tùy thuộc vào con nước, nước rút mới có bãi để đào. Vì vậy, mỗi tháng chỉ đào được 15-20 lần và giờ giấc rất vô chừng, nước rút lúc nào đào lúc nấy, có lúc 4-5 giờ chiều, có lúc lại 2-3 giờ sáng. Có khi nước rút tầm 9 giờ tối, nên người đào dời phải đào nguyên đêm.
“Tại sao băng đào dời thường là các cặp vợ chồng?” - tôi hỏi. “Vì đào dời lên nếu không lượm nhanh chúng sẽ rút ngay xuống đất, đặc biệt đào dời thường làm ban đêm nên một người vừa đào vừa lượm là hầu như không thể” - anh Tuấn, một người đào dời trong băng, nói.
Nhờ nghề đào dời mà vài năm qua đời sống của những người nông dân như anh Đông ở xã Cam An Nam bớt chật vật. Trước đây, người nông dân phụ thuộc hoàn toàn vào cây mía, nhưng mỗi năm chỉ thu được 1 vụ, trong khi giá cả không ổn định.
Kể từ khi có nhà máy đường, việc sản xuất của các lò đường tự phát bị “dẹp” hẳn, người nông dân chỉ có thể bán mía cho nhà máy đường. Tuy nhiên, nhà máy đường thu mua mía dựa trên chữ đường, là một đơn vị những nông dân như anh Đông, anh Định hoàn toàn mù tịt, nhà máy “phán” mía của ai bao nhiêu chữ đường thì người đó cũng chỉ biết “ngậm mà nghe”.
Mía được nhà máy đánh giá chữ đường càng cao càng được giá và ngược lại. Năm nay, 2 sào mía nhà anh Đông chỉ bán được cho nhà máy 5 triệu đồng, tức vừa bằng tiền đầu tư mua giống và phân. “Nếu chỉ trông chờ vào cây mía chỉ có nước cạp đất mà ăn” - anh Đông nói.
Vì vậy, nghề đào dời dù chỉ là nghề phụ và mới xuất hiện, nhưng đang dần trở thành nguồn thu nhập chính của các cặp vợ chồng trẻ ở xã Cam An Nam. Tuy nhiên, theo lời anh Đông, tương lai của nghề này đang trở nên khó khăn, do ngày càng nhiều người đổ xô đi đào dời, tình trạng giành bãi, giành đìa diễn ra ngày một nhiều.
Và khi người đào dời nhiều, thương lái lại được nước ép giá. Những năm trước 1kg dời có thể bán được 180.000-200.000 đồng, nay chỉ còn 140.000-150.000 đồng. Ngoài ra, do ngành xuất khẩu tôm nước ta đang gặp khó khăn nên nhu cầu mua dời làm thức ăn cho tôm đẻ cũng giảm sút.
Anh Đông cho biết vào dịp giáp tết năm ngoái giá dời tăng vùn vụt lên trên 200.000 đồng/kg và thương lái giành giật nhau mua. Năm nay băng của anh Đông mua được bãi đìa vào ngày 25 tết, nhưng chỉ khai thác được 2 ngày là bỏ vì thương lái không lấy hàng nữa.
Anh Khoa(bài đăng trên báo Sài Gòn Đầu Tư Tài Chính)
Thứ Hai, 18 tháng 2, 2013
Chủ Nhật, 27 tháng 1, 2013
SINH NHẬT HỘI LẦN THỨ 3 TẠI 313 NGUYỄN THÁI BÌNH
Sinh nhật hội bắt đầu lúc 11:30 ngày 27/01/2013. Số lượng tham dự khoảng 30 người gồm cả anh em ở Biên Hòa, Bình Dương, Bình Phước
Anh em lâu ngày mới gặp nên ai cũng vui mừng...!
Anh Khánh tổng kết hoặc động của Hội thời gian vừa qua
Và mọi người cùng chúc mừng ...
Ý kiến của một bạn sinh viên về hoặc động của hội ...
Ý kiến của anh Cường (Biên Hòa) về việc thành lập thư viện tại quê hương Cam An Nam
Góp ý của anh Đào Văn Lai (Bình Phước) về thư viện cũng như hoạt động của hội tại thành phố
Xem thêm tại: https://picasaweb.google.com/112847851187536869015/January272013
Thứ Tư, 23 tháng 1, 2013
Singapore: Thu hồi thú nhún chứa chất gây vô sinh, dậy thì sớm
(Dân trí) - Giữa tháng 12 vừa qua, hiệp hội tin dùng sản phẩm dịch vụ của bộ Thương mại và Công nghiệp Singapore (SPRING) đã ra thông báo thu hồi gần 400 thú nhún sau khi người tiêu dùng khiếu nại về loại đồ chơi này.
Những thú nhún có hình bò, nai và ngựa này là quà tặng của nhà bán lẻ Aura Roboclean Singapore Pte Ltd dành cho các khách hàng.
Chủ Nhật, 20 tháng 1, 2013
CUỘC HẢI CHIẾN BẢO VỆ CHỦ QUYỀN HOÀNG SA CỦA VIỆT NAM NĂM 1974
Sau khi quân Pháp rút khỏi Đông Dương, theo Hiệp định Genève 1954, chính quyền Việt Nam Cộng Hòa (VNCH) đảm nhiệm chủ quyền trên quần đảo Hoàng Sa cho đến khi Trung Quốc xâm chiếm bằng vũ lực ngày 19-1-1974. Cuộc hải chiến bảo vệ quần đảo Hoàng Sa năm 1974 của Hải quân VNCH là một bằng chứng lịch sử rõ ràng cho thấy Trung Quốc đã vi phạm nghiêm trọng luật pháp quốc tế khi sử dụng vũ lực để cưỡng chiếm Hoàng Sa từ tay VNCH đang hành xử chủ quyền lâu đời của Việt Nam theo luật pháp quốc tế và sự thật hiển nhiên của lịch sử.
Bốn chiến hạm của Hải quân Việt Nam Cộng Hòa đã tham dự trận hải chiến Hoàng Sa bảo vệ chủ quyền của Việt Nam năm 1974 (HQ-4, HQ-5, HQ-10, HQ-16)
Trên thực tế khi ra tiếp quản quần đảo Hoàng Sa tháng 4-1956 từ quân đội Pháp, Hải quân VNCH phát hiện Trung Quốc đã bí mật chiếm đóng trái phép các đảo phía Đông của quần đảo này. Kể từ đó cho đến khi diễn ra hải chiến 1974, vùng biển Hoàng Sa của Việt Nam không còn bình yên truớc những diễn biến làm phức tạp tình hình từ phía Trung Quốc. Từ năm 1956, Hải quân VNCH đã phát hiện ngư dân Trung Quốc nhiều lần xâm nhập trái phép các đảo phía Đông quần đảo Hoàng Sa do chính quyền VNCH quản lý. Hiệp định Paris được ký kết ngày 21-7-1973, chấm dứt mọi sự can thiệp quân sự của Hoa Kỳ tại Việt Nam. Hạm đội 7- Thái Bình Dương của Hoa Kỳ cũng rút quân và các thiết bị ra khỏi vùng quần đảo Hoàng Sa của Việt Nam. Kể từ đó, các hoạt động xâm nhập trái phép của Trung Quốc lên các đảo trong quần đảo Hoàng Sa của Việt Nam ngày càng gia tăng.
Sơ đồ trận hải chiến Hoàng Sa năm 1974
“Sinh vật khá lạ, Viện chưa gặp bao giờ”
Cầu cứu Viện Tài nguyên sinh thái Hà Nội - đơn vị chuyên nghiên cứu về sinh vật lạ - tiếp tục kiểm nghiệm.
Chiều 19-1, ông Lê Ngọc Linh, Viện phó Viện Sốt rét - Ký sinh trùng - Côn trùng Quy Nhơn (Bộ Y tế, đóng tại TP Quy Nhơn, Bình Định), cho biết: Kết quả kiểm nghiệm mẫu “sinh vật lạ” do Trung tâm Y tế dự phòng tỉnh Phú Yên gửi đến không thuộc loài côn trùng hay ký sinh trùng.
Chưa rõ loài nào
“Viện chúng tôi chuyên nghiên cứu về côn trùng, ký sinh trùng nhưng chưa bao giờ gặp loài sinh vật này vì nó không thuộc các loài côn trùng, ký sinh trùng nào hết. Đối chiếu trong các sách nghiên cứu, chúng tôi cũng không thấy loài sinh vật này. Trong thực tế, chúng tôi cũng chưa bao giờ gặp một sinh vật nào giống như mẫu sinh vật này, nó khá lạ. Chiều 19-1, Viện đã gửi mẫu “sinh vật lạ” trên đến Viện Tài nguyên sinh thái Hà Nội - đơn vị chuyên nghiên cứu về sinh vật lạ - để tiếp tục kiểm nghiệm, xác định loài gì” - ông Linh nói.
Như chúng tôi đã thông tin, chị Ngô Thị Kim Oanh ở thôn Quang Hưng, xã Hòa Quang Nam, huyện Phú Hòa, Phú Yên, ngâm bộ quần áo may sẵn mua tại chợ Hạnh Lâm, xã Hòa Quang Bắc thì xuất hiện hàng trăm con sinh vật lạ nhỏ như lăng quăng nổi lên mặt nước. Ngay sau đó, những sinh vật này nhanh chóng lớn lên, rồi sinh sôi nảy nở ra hàng ngàn con khác. Những sinh vật này có bán kính như cây tăm, dài 1-1,5 cm, một số con to bằng đầu đũa và tiếp tục đẻ trứng. Gia đình chị Oanh dùng dầu lửa, vôi bột, muối, các loại thuốc trừ sâu, thuốc trừ cỏ để diệt nhưng những sinh vật này vẫn không chết, thậm chí tiếp tục sinh sôi.
Chi cục Quản lý thị trường tỉnh Phú Yên xác định bộ quần áo trên có xuất xứ từ Trung Quốc.
Mẫu những con “sinh vật lạ” xuất hiện từ bộ quần áo do Trung tâm Y tế huyện Phú Hòa (Phú Yên) lấy tại nhà chị Ngô Thị Kim Oanh. Ảnh: TẤN LỘC
Thứ Sáu, 18 tháng 1, 2013
Không ai thành công một mình
Vào thế kỷ 15, tại một làng nhỏ nọ, có một gia đình có tới 18 người con. Cha của họ phải làm việc tới 20 tiếng đồng hồ mỗi ngày mà cả gia đình chỉ đủ để đắp đổi qua ngày. Thế nhưng, hai người con lớn trong nhà vẫn có nhiều mơ ước. Cả hai đều muốn học vẽ vì họ có năng khiếu từ nhỏ.
***
Sau không biết bao nhiêu buổi nói chuyện suốt đêm trên chiếc giường đông chật anh em, hai người con lớn có một quyết định. Họ sẽ tung một đồng xu. Người thua sẽ làm thợ mỏ, dùng toàn bộ thu nhập để chu cấp cho người thắng đi học. Còn người thắng, sau 4 năm học, sẽ chu cấp tài chính cho người còn lại đi học, dù bằng cách bán tranh hay phải đi làm thợ mỏ.
Đồng xu được tung lên, Albrecht Durer thắng cuộc và được đi học. Albert thua, và đi tới vùng mỏ đầy nguy hiểm, và trong suốt 4 năm, làm lụng để nuôi người anh em của mình ăn học. Gần như ngay lập tức, những tác phẩm của Albrecht được rất nhiều người nhắc đến, bởi chúng thậm chí còn đẹp hơn cả tác phẩm của các bậc thầy trong trường. Và cho đến khi tốt nghiệp thì Albrecht đã bán được khá nhiều tranh và dành dụm được một khoản tiền.
Khi anh trở về, trong bữa ăn sum họp, Albrecht đứng dậy để cảm ơn người anh trai đã hy sinh 4 năm giúp mình hoàn thành được ước mơ. Và Albrecht nói: - Anh Albert, bây giờ đã đến lượt anh. Anh hãy tới Nuremberg để theo đuổi ước mơ của mình. Em sẽ lo toàn bộ chi phí và chăm sóc gia đình.
Albert mỉm cười, rồi bật khóc:
- Không, anh không thể tới Nuremberg được. Đã quá muộn rồi. Bây giờ, sau 4 năm làm việc trong hầm mỏ, không còn ngón tay nào của anh là lành lặn. Thậm chí bây giờ anh còn bị thấp khớp ở tay phải nặng tới mức không thể nâng nổi một chiếc ly, nói gì đến việc cầm cọ vẽ. Cảm ơn em, nhưng bây giờ đã quá muộn rồi...
Hơn 450 năm đã qua. Cho tới bây giờ, hàng trăm bức chân dung, tranh màu nước, tranh than chì, tranh khắc gỗ và khắc đồng... của Albrecht Durer đã được treo ở những Viện bảo tàng lớn nhất thế giới. Nhưng có một điều kỳ lạ: có thể bạn, cũng như nhiều người, đều chỉ quen thuộc với một tác phẩm của Albrecht Durer.
Đó là một ngày, để tỏ lòng kính trọng và biết ơn anh trai Albert, Albrecht Durer đã thực hiện một tác phẩm cẩn thận nhất trong đời: vẽ lại đôi bàn tay của anh trai mình, với lòng bàn tay hướng vào nhau và những ngón tay gầy guộc hướng lên trời.
Ông chỉ gọi bức tranh của mình đơn giản là "Đôi tay", nhưng cả thế giới đều đặt tên cho kiệt tác đó là "Đôi tay cầu nguyện". ----------------------------------
Câu chuyện trên mình nhận được từ một người bạn và muốn chia sẽ cùng với anh em trong hội. Nếu thấy thông điệp hay, các bạn hãy gửi nó đến những người bên cạnh mình nhé.Mến chúc các bạn có những ngày nghĩ cuối tuần thật là an lành, đầm ấm và vui vẻ bên gia đình và người thân của mình nhé.
Câu chuyện về sự lựa chọn
Hai người nông dân rời quê đi kiếm sống. Một người muốn đi Thượng Hải, còn người kia muốn đi Bắc Kinh. Trong phòng chờ, họ đã thay đổi ý định, bởi vì họ nghe người xung quanh bàn luận rằng: Người Thượng Hải khôn ngoan lắm, người nơi khác đến hỏi đường, họ cũng thu lệ phí. Còn người Bắc Kinh thì thật thà chất phác, thấy ai không có cái ăn, không những họ cho bánh bao mà còn cho cả quần áo cũ nữa.
***
Người trước đây muốn đi Bắc Kinh nghĩ bụng, Thượng Hải hay hơn, chỉ đường cho người khác cũng có thể được kiếm tiền, thế thì chẳng có việc gì là không kiếm được tiền cả. May quá mình vẫn chưa lên tàu, nếu không đã đánh mất một cơ hội làm giàu.
Người trước đây muốn đi Thượng Hải nghĩ bụng, Bắc Kinh hay hơn, không kiếm được tiền cũng không bị chết đói. May mà mình vẫn chưa lên tàu đi Thượng Hải.
Thế là, họ gặp nhau tại quầy trả vé, người trước đây muốn đi Bắc Kinh đổi vé đi Thượng Hải, người muốn đi Thượng Hải đổi vé đi Bắc Kinh.
Người đi Bắc Kinh nhận thấy rằng, Bắc Kinh thật là tuyệt vời. Tháng đầu tiên, anh ta không phải làm gì cả, nhưng vẫn không bị đói. Không những anh ấy có thể uống nước lọc miễn phí trong đại sảnh của những nhà hàng lớn, mà còn được ăn các món miễn phí trong các siêu thị.
Người đi Thượng Hải phát hiện rằng. Thượng Hải quả là một thành phố có thể kiếm được nhiều tiền. Làm việc gì cũng có thể kiếm ra tiền. Chỉ đường cho người khác cũng có thể kiếm được tiền, bưng một chậu nước cho người khác rửa mặt cũng có thể kiếm được tiền. Chỉ cần chịu khó động não một chút, rồi chịu khó lao động là có thể kiếm được nhiều tiền.
Dựa vào kinh nghiệm và sự hiểu biết của mình đối với đất trồng, người đi Thượng Hải ra vùng ngoại ô lấy những bao đất, trộn lẫn với lá cây và cát, để bán (dưới danh nghĩa là đất trồng cây cảnh) cho người những người Thượng Hải yêu hoa mà chưa nhìn thấy đất trồng hoa bao giờ. Ngày đầu tiên, ông đi đi lại lại giữa thành phố và vùng ngoại ô tổng cộng 6 lần, kiếm được 50 nhân dân tệ.
Một năm sau, nhờ vào loại "đất trồng cây cảnh" ấy, ông đã có một cửa hàng nho nhỏ. Sau nhiền năm đi lại trong các ngõ hẻm, ông nhận thấy: một số cửa hàng tuy được quét dọn sạch sẽ như chùi, nhưng biển hiệu lại rất dơ bẩn. Dò hỏi, ông mới được biết, đó là do những công ty vệ sinh chỉ chịu trách nhiệm lau chùi sàn nhà, mà không chịu trách nhiệm lau chùi bảng hiệu. Thế là, ông thành lập một công ty chuyên lau chùi bảng hiệu. Đến nay, công ty của ông có hơn 150 người, công việc làm ăn cũng được mở rộng từ Thượng Hải đến Hàng Châu và Nam Kinh.
Sau đó, ông đi tàu lên Bắc Kinh khảo sát tiềm năng của dịch vụ vệ sinh ở đây. Khi đến ga Bắc Kinh, ông thấy một người nhặt rác thò đầu vào toa giường mềm, xin vỏ lon bia. Khi ông đưa vỏ lon bia cho người đó, họ mới giật mình nhận ra nhau, hoá ra, 5 năm trước đây, họ từng đổi vé cho nhau.
Thành bại của con người nằm ở chỗ họ nhìn nhận thế giới và xác định chỗ đứng của mình như thế nào. Nếu bạn có những suy nghĩ tích cực, thế giới theo cách nhìn của bạn sẽ là điểm tựa tốt nhất để bạn hoàn thiện bản thân. Nếu bạn có những suy nghĩ tiêu cực và thái độ ỷ lại, thế giới theo cách nhìn của bạn chỉ có thể là vốn liếng để bạn tiêu xài phung phí. Những người luôn nhìn thấy và nắm bắt cơ hội ở bất cứ nơi nào thì rất ít khi thất bại.
•*¤*•,.• ¤*•,¸.¸, •*¤*•,¸.Happy New Year 2013,•*¤*•,¸.¸,•* *•,¸ .¸,•
--------
Huỳnh Văn Hùng
Vĩnh Đông - Cam An Nam
Dien thoai: 0988.280.127
http://gopnhat.blogspot.com
Thứ Hai, 7 tháng 5, 2012
Quân cảng Cam Ranh - bí mật về khả năng chiến lược hùng mạnh
Ít người nhớ rằng, cách đây tròn 10 năm, ngày 4/5/2002, những người lính Nga cuối cùng đã bước chân lên tàu Xakhalin từ biệt căn cứ Cam Ranh sau gần 1/4 thế kỷ có mặt tại nơi này. Cam Ranh đã được gửi lại cho Việt Nam, như một căn cứ nền tảng để trở nên hùng mạnh.
Và dường như cho đến tận bây giờ, phần đông trong số chúng ta không thực sự biết gì nhiều về căn cứ ấy.
Thứ Sáu, 9 tháng 3, 2012
THƠ ÔNG CHÍN ĐỜN CÒ TẶNG VỢ NGÀY 8.3
Tặng Vợ ngày 8/3
Hôm nay ngày tám tháng ba
Anh có chút quà, gửi tặng vợ yêu
Đời em gian khó đã nhiều
Tề gia nội trợ lắm điều gian nan
Sao em không lấy chồng Quan ?
Lấy phải chồng gàn, nên khổ tấm thân
Suốt đời chỉ biết làm dân
Bữa no bữa đói, áo quần lấm lem
Tiền đâu quà cáp tặng em
Đôi dòng thơ vụng, xin xem là quà.
Anh có chút quà, gửi tặng vợ yêu
Đời em gian khó đã nhiều
Tề gia nội trợ lắm điều gian nan
Sao em không lấy chồng Quan ?
Lấy phải chồng gàn, nên khổ tấm thân
Suốt đời chỉ biết làm dân
Bữa no bữa đói, áo quần lấm lem
Tiền đâu quà cáp tặng em
Đôi dòng thơ vụng, xin xem là quà.
Hôm nay ngày tám tháng ba
Xăng vừa tăng giá chiều qua vài nghìn
Điện đèn đâu chịu làm thinh
Nay mai chắc cũng xin mình vài trăm
Quê mình ruộng rẫy xa xăm
Thay gaz bằng rạ, lửa ngầm khói cay
Muỗi mòng chắc cũng xa bay
Không tiền xài điện, ngủ ngoài ngắm trăng
Đạp xe, nào ngại tiền xăng
Đường xa chợ vắng, giá tăng mặc tình.
Xăng vừa tăng giá chiều qua vài nghìn
Điện đèn đâu chịu làm thinh
Nay mai chắc cũng xin mình vài trăm
Quê mình ruộng rẫy xa xăm
Thay gaz bằng rạ, lửa ngầm khói cay
Muỗi mòng chắc cũng xa bay
Không tiền xài điện, ngủ ngoài ngắm trăng
Đạp xe, nào ngại tiền xăng
Đường xa chợ vắng, giá tăng mặc tình.
Em ơi, cái phận chúng mình
Dân đen chỉ biết đứng nhìn thở than
Kiếp sau đừng lấy chồng gàn
Trăm năm gá nghĩa cùng Quan, mới giàu
Ngựa xe võng lọng lao xao
Mặc ai khốn khó, ta giàu mặc ta
Hôm nay, ngày tám tháng ba
Xin có chút quà, gửi tặng vợ yêu…
Dân đen chỉ biết đứng nhìn thở than
Kiếp sau đừng lấy chồng gàn
Trăm năm gá nghĩa cùng Quan, mới giàu
Ngựa xe võng lọng lao xao
Mặc ai khốn khó, ta giàu mặc ta
Hôm nay, ngày tám tháng ba
Xin có chút quà, gửi tặng vợ yêu…
Chín Đờn Cò
Nguồn: BaSamNews.
Được đăng bởi Nguyễn Xuân Diện vào lúc 10:24
Thứ Năm, 9 tháng 2, 2012
Kỳ lạ bàn cổ tự xoay ở Hội An
(Dân trí) - Một lần đến Thuận Tình, thuộc xã Cẩm Thanh, TP. Hội An (Quảng Nam), chúng tôi không khỏi cảm thấy tò mò, kỳ lạ với chiếc bàn cổ tự xoay ở đây.
Chiếc bàn cổ này kỳ lạ bở khả năng tự xoay
Chiếc bàn được đặt ngay giữa gian nhà gỗ, xung quanh có khá nhiều những món đồ cổ nhỏ khác của ông Mười, một người chuyên sưu tầm đồ cổ có tiếng ở Hội An. Chủ nhân đi vắng, tiếp khách ghé tham quan là ông Nguyễn Tấn Hòa (đã ngoài 60 tuổi), là người chuyên coi giữ gian nhà.
Chỉ vào chiếc bàn tròn vỏn vẹn một chân, ba trụ, thoạt nhìn khá đơn sơ, không có gì đáng chú ý ngoài vẻ cũ kỹ, ông Hòa giới thiệu: “Chiếc bàn cổ kỳ diệu đây!”. Không nói rõ ngọn ngành chiếc bàn vội, ông Hòa hướng dẫn chúng tôi đặt sấp nhẹ hai bàn tay lên mặt bàn, tập trung ý nghĩ bàn sẽ quay về phía bên trái hay chiều ngược lại. Sau một khoảng không lâu, độ vài giây, chiếc bàn phát một âm thanh như tiếng các khối gỗ xoắn vào nhau và xoay theo chiều đúng với ý nghĩ người đặt tay lên bàn.
Khi đồng loạt lật ngửa cả hai bàn tay, mặt bàn lập tức dừng lại và xoay theo chiều ngược lại. Sự kỳ diệu của chiếc bàn ở chỗ nó tự xoay theo ý nghĩ chứ không theo sự điều khiển của đôi bàn tay chỉ đặt hờ trên mặt bàn, thể hiện ở tốc độ xoay nhanh, dễ đến chóng mặt. Mà nếu điều khiển bằng tay, phải dùng một lực mạnh hơn nhiều
“Chiếc bàn kỳ diệu ở chỗ chưa ai giải thích được nguyên lý hoạt động của nó chứ không phải nó là chiếc bàn thần tiên, thần thánh gì. Nhiều người đến đây, họ không hề tin thần thánh hoặc những chuyện ly kỳ hư ảo nhưng hoạt động tự xoay theo ý nghĩ một cách kỳ lạ của chiếc bàn cuốn hút họ. Họ cứ thử đi thử lại, nó vẫn như vậy”. - ông Hòa quả quyết
Chính lúc chúng tôi đang thử nghiệm lời giới thiệu về chiếc bàn kỳ diệu, có một đôi khách vào tham quan, trong đó có một du khách đến từ Hàn Quốc, tỏ ra rất thích thú, công nhận chiếc bàn quả có sự kỳ lạ và lần đầu tiên được nhìn thấy.
Chiếc bàn cổ tự xoay này theo lời kể của ông Hòa được tìm sưu tầm từ một ngôi làng ở huyện Tiên Phước (Quảng Nam ). Tìm hiểu thêm về chiếc bàn cổ có khả năng tự xoay theo ý nghĩ kỳ lạ, chúng tôi được biết chiếc bàn cổ tự xoay ở Hội An là loại bàn làm bằng gỗ mít, đã có gần 200 năm tuổi. Và đó là không phải là chiếc bàn kỳ diệu duy nhất. Chiếc bàn cổ tự xoay ở Hội An còn có nhiều “anh em” lưu lạc khắp nơi. Tất cả đều xuất xưởng cách đây hàng trăm năm từ làng mộc Văn Hà, làng mộc tiếng tăm nay chỉ còn “vang bóng một thời” ở Phú Ninh (Quảng Nam ).
Truyền rằng những nghệ nhân làng Văn Hà ngày ấy làm ra những chiếc bàn gỗ mít này như một mặt hàng gia dụng, bán cho nhà dân trong vùng QuảngNam và lân cận. Người thợ không cố ý nhưng những chiếc bàn theo một nguyên lý nào đó chưa giải thích được, có khả năng tự xoay kỳ lạ.
Thỏa mãn trí tò mò của chúng tôi, ông Hòa cho phép chúng tôi tháo rời các bộ phận của bàn ra xem. Cấu trúc chiếc bàn khá đơn giản, có một trụ tròn với chân ba trụ gắn với mặt bàn bằng một khối gỗ vuông nhỏ có bốn chân trụ ngắn để đỡ mặt bàn. Phần mặt bàn có đường kính khoảng 60 cm, dược tạo thành bởi hai mảnh gỗ hình bán nguyệt ghép vào nhau. Khe hở giữa hai mảnh gỗ này chạy dọc thành một đường kính tự nhiên. Tất cả chỉ có vậy, mà bên trong cấu trúc đơn giản ấy, quả thật còn ẩn chứa nhiều kỳ thú chưa có lời giải đáp xác đáng nào.
mặt bàn được tạo bởi hai mảnh gỗ đẽo hình bán nguyệt
có một chân bàn duy nhất, phần đế chân có ba trụ đỡ
nối liền mặt bàn với chân là một khối kết cấu hình hộp vuông, xung quanh có bốn trụ, ở giữa có một trụ lõi tròn trơn
bên dưới mặt bàn có một khung vuông vừa khít với kết cấu hình hộp vuông trên
ông Hòa (đứng giữa) hướng dẫn khách thử tìm hiểu sự kỳ lạ của chiếc bàn
Khánh Hiền
Thứ Tư, 1 tháng 2, 2012
Nhìn từ Tiên Lãng (Hải Phòng): Bài học đắt giá về thực thi pháp luật tại cơ sở (02/02/2012) |
Trong vụ việc trên, khách quan mà nói, cái sai đến từ hai phía. Rõ ràng hành động của ông Đoàn Văn Vươn là vi phạm pháp luật và phải chịu trách nhiệm truy tố hình sự theo quy định của pháp luật. Thế nhưng, nguyên nhân dẫn đến hành động của ông Vươn cũng cần phải được xem xét, mổ xẻ để làm rõ trách nhiệm của cấp chính quyền cơ sở và người dân trong thực thi pháp luật. Nhiều ý kiến từ các chuyên gia đến người dân thường đều nhận xét như vậy. |
Đăng ký:
Bài đăng (Atom)
Chồng người áo gấm xông hương mặc người "
Cám ơn bác Chín Đờn Cò lắm lắm !
Chồng em áo rách gió sương, mặc chàng!